︎Click here to return to the Chinatown Biennial Home Page︎
︎Click here to return to the Festival Page︎
︎Click here to return to the Festival Page︎
BlackGrange
For this year’s Chinatown Biennial, we worked with artist Camille Turner and her assistant Alvin Luong to produce two textual translations of BlackGrange, one in Vietnamese translated by Tak Pham, and one in simplified Chinese by Yijia Zhang.
“From the perspective of a fictional time traveler, BlackGrange is a self-guided walking tour that rethinks and re-imagines the present by illuminating histories of the African Diaspora in Toronto’s Grange neighbourhood.To begin your walking experience, have this project page ready on a mobile device, and begin at University College (27 King’s College Circle). To start, simply click on each location’s image to begin the audio. Follow the map’s instructions to navigate the BlackGrange.”
Composer/Sound Engineer – Ravi Naimpally
Singer – Quisha Wint
Voices – Camille Turner and Alvin Luong
Photographer – Jalani Morgan
You can view the original work at camilleturner.com.
︎︎︎中文
︎︎︎Tiếng Việt

中文
黑色固連治是由藝術家卡米爾⋅特納與外區(outerregion)表演者帶領的漫步:
卡米爾⋅特納的「黑色固連治」通過虛構時空旅行者的角度,講述了多倫多固連治街區非裔僑民的歷史,對當下進行了重新的思考和想像。
「黑色固連治」於2018年3月3日進行現場表演,觀眾跟隨藝術家們完成基於腳本的音頻導覽。目前,在卡米爾⋅特納的網站可以找到「黑色固連治」英文的導覽音頻。
http://camilleturner.com/project/blackgrange/
為了華埠雙年展,「黑色固連治」被編譯為中文與越南文的文本作品。為了更好地感受當時的表演,我們建議您參觀本作品涉及的華埠及固連治街區的七個地點。原始表演包含了一些物品,供表演者與觀眾在黑色固連治之旅中使用與互動。我們提供了這些物品的清單,您在漫步的時候可以隨身攜帶。
啊水
表演中的停靠站請見地圖:
漫步所需道具 :
1. 用於祭酒的瓶裝水或酒水。
2. 鮮花。
3.一根粉筆。
5.一個水果。
1. University College: Anderson Ruffin Abbott
第一站 | 安德森・魯芬・阿博特
大學學院,國王學院環路27號
我們非洲僑民已經在宇宙中旅行了數千年。無論身處何地,我們深知地球是我們的家園。
我們來到這裡是為了與前人交流。我們的肉眼可能看不到已經死去的人,但他們永遠不會消失。
在開始之前,請允許我們向這片土地和它的人民表達感謝。我們所在的,是許多偉大民族的故鄉⋯⋯休倫-溫達特人、佩騰人、塞尼卡人、密西沙加祈德河第一民族。作為他們的客人,我們表示感謝。
我們來自非洲。非洲是所有人類的母親。
四百年來,數以百萬計的我們被從非洲母親的子宮裡奪走,從我們的家族,我們的土地,我們的家園中擄走。被迫來到大西洋的另一邊。
我們曾被困在墳墓一樣的奴隸船上,從無法言說的恐怖中倖存下來。在不斷的暴力威脅下,我們被迫為那些人鑄造財富,他們將我們從非洲母親那裡偷走⋯⋯就像偷走這片土地一樣。奴隸制被廢除的時候,沒人補償我們的痛苦,而他們卻因失去財產而得到賠償。
⋯⋯清算的時候到了。正義得到了伸張。
我們來自未來。那時這些對非洲後裔犯下的罪行已經被曝光,那些被盜走未來的人已經獲得了補償。
我們不僅活了下來⋯⋯還發展壯大。
我們發明了全新的文化,新的存在方式。
無論是在地球上,還是在其他星球。
用心想像這一切。
用身體去感受⋯⋯
我們來自您的未來。今天我們將與您一起漫步,以紀念黑色固連治。這次漫步是為了表達對那些祖先的緬懷、愛與關心。
這些牆見證了過去,也將看到未來。
聽。
聽 仔細點
聽 過 去 的 迴 響
聽 未 來 的 聲 音
聽 向您的內心深處
聽 向上
聽 向下
聽 正 義 的 頻 率
聽 變 革 的 動 力
讓我們開始⋯⋯
威爾遜⋅魯芬⋅阿博特與艾倫⋅阿博特在阿拉巴馬州的莫比爾經商。隨著美國南部在吉姆克勞法下日趨暴力,同許多黑人一樣,阿博特一家決定北遷。1833年,不列顛帝國結束境內長達兩個世紀的奴隸制,包括加拿大。這一年,阿博特夫婦決定多倫多將成為他們的新家。兩年後,他們的兒子安德森出生了。阿博特夫婦運用他們的商業技能,在多倫多、尼亞加拉、漢密爾頓和歐文桑德購買租賃土地和房產。他們變得非常富有。這意味著他們的孩子可以上最好的學校。安德森創造了歷史,他是第一位在加拿大出生的黑人醫生。他就讀於多倫多醫學院,於1857年畢業。
亞歷山大⋅托馬斯⋅奧古斯塔博士是安德森的導師、朋友。亞歷山大從他出生的弗吉尼亞州移居到這裡,成為了上加拿大第一位從醫學畢業的黑人。
他們二人都積極參與廢奴運動。1863年美國內戰爆發,他們加入聯邦軍,為非洲後裔的自由而戰。亞歷山大成為哥倫比亞特區有色軍團的首席外科醫生,安德森則是他的助理外科醫生。
兩位年輕有為的醫生共同經歷了許多冒險,包括穿著制服闖入一場白宮派對。
1866年,安德森回到加拿大,繼續他輝煌的職業生涯。他是外科醫生、首席驗屍官、學校理事與作家。他為黑人兒童爭取平等的教育,並不斷為非洲後裔的權利而鬥爭。安德森⋅魯芬-阿博特於1913年逝世。阿博特博士,你是一個鬥士,願你安息。讓我們祭酒。
**參與者祭酒,並大聲說「啊水」。**
敘述者
現在您將收到一朵花,請將花帶到下一站比華利街施素街路口。我們將沿著書院街向西步行至比華利街,然後向南至曉倫街。右轉向前繼續行走,直到看到一塊牌匾。在步行的過程中,思考是誰以及什麼被埋在您的腳下。
2. 20 Cecil St: Donald Willard Moore
第二站 | 施素街20號,比華利街路口
唐納德⋅威拉德⋅摩爾
我們面前的這塊牌匾是用來紀念唐納德⋅威拉德⋅摩爾的,他是公民自由的鬥士。1912年,唐⋅摩爾從巴巴多斯來到加拿大。他在士巴丹拿道有一家裁縫鋪和乾洗店,就在西面。每個星期天從教堂出來,加勒比社區的人都會聚在他的店裡。馬科斯⋅加維創立的世界黑人進步協會的多倫多分會最初就是在他的店裡成立的,之後才搬到書院街。大家都叫他唐叔叔。當時他是黑人公民協會的主席。他講話文質彬彬,但在爭取社會正義的鬥爭中卻是個強悍的領導者。1954年,他率領一支改變歷史的代表團前往渥太華,遊說加拿大政府改變其僅限白人的移民政策。
一年後,發生了著名的羅莎⋅帕克斯拒絕給白人男子讓座的事件。八年前,在新斯科舍省的一家電影院,維奧拉⋅戴斯蒙德還在因為違反不成文的種族隔離政策而被捕入獄並罰款。
在摩爾和其他社區活動家的努力下,加拿大開始向加勒比的護士開放。1956年,摩爾資助購買了我們面前這棟有12個房間的建築,並將它改造成多納瓦隆社區中心,歡迎黑人社區的新成員。
唐納德⋅威拉德⋅摩爾被授予加拿大勳章、安大略勳章、兩百週年紀念獎章、多倫多市功績獎和哈里杰羅姆獎。他於1994年逝世,享年102歲。
走好唐納德叔叔。讓我們祭酒。
**參與者祭酒。**
讓我們為唐納德⋅摩爾獻花
**參與者在牌匾前獻花**
我們的下一站是位於曉倫街101號的第一浸信會教堂。沿著施素街向西,到曉倫街後向南。教堂在您的左手邊。
3. 101 Huron St: First Baptist Church
第三站 | 第一浸信會教堂
曉倫街101號
可能以前您從未留意過這棟房子。它看起來和許多其他建築一樣,平平無奇。但仔細看。它的故事絕對不平凡。
在過去的一段時間,這座教堂的大部分信眾都住在附近。但現在每個星期天,他們都從四面八方趕到這裡。
第一浸信會教堂成立於1826年。它是由12個冒著生命危險通過地下鐵路來到北方的人建立的。您知道這個故事的。加拿大是自由之地什麼的。可能您一輩子都在聽這樣的故事。但您可能不知道的是,那些逃亡者通過地下鐵路千辛萬苦來到加拿大,卻不得不面對同樣的掙扎,儘管他們曾以為來到這裡就意味著那些經歷已經成為了過去。比如,當他們想在加拿大加入教會時,他們不但沒有受到歡迎,反而被告知他們只有先還清他們之前的奴隸主才能加入。
……這讓他們非常震驚。他們沒有加入這樣的教會,而是建立了自己的信仰之地。
這座教堂提醒我們被歡迎被接納入一個社區意味著什麼。黑人教會是黑人社區的基石。是寂靜港灣,是避難所,是社區凝聚、組織社會變革的地方。讓我們為充滿關懷的社區祭酒。
**參與者祭酒,並大聲說「啊水」。**
讓我們手牽手,感受愛與關懷,正是這種愛與關懷讓我們的祖先面對重重困難依舊發展壯大。
**參與者(與家人)手牽手,低頭默哀一分鐘**
我們的下一站是蘇利雲街77號,貝利一家曾住在那裡。繼續沿著曉倫街向南走,到蘇利雲街右轉。
4. 77 Sullivan St: Ruth Bailey
第四站 | 貝利一家
蘇利雲街77號
露絲⋅貝利夢想成為一名護士。但她遇到了阻礙,學校與醫院只允許白人女性進入這個行業。一個年輕的黑人女生能做什麼呢?然而露絲並沒有放棄她的夢想。黑人社區也沒有。他們不斷向學校、醫院和政府施壓要求改變政策。終於,40年代中期,新斯科舍省的哈利法克斯兒童醫院招收了兩名黑人學生。她們就是格溫妮絲⋅巴頓和露絲⋅貝利。露絲實現了她的夢想。她以優異的成績畢業,並為她之後許許多多的黑人護士開闢了道路。
這座房子能成為黑色固連治的重要組成部分還有一個原因。
露絲的父親喬⋅貝利是馬科斯⋅加維的世界黑人進步協會(UNIA)多倫多分會的創始人之一。加維出生於牙買加,致力於鼓舞、團結全世界的黑人。在其鼎盛時期,UNIA有八百萬會員。1938年,第八屆國際黑人領袖大會在多倫多舉行。想想看,來自世界各地的黑人領袖聚集在黑色固連治。卓越領袖馬科斯⋅加維本人在這座房子裡拜訪了喬⋅貝利!
讓我們為貝利一家祭酒,感謝他們為我們開闢道路。
**參與者祭酒,並大聲說「啊水」。**
下一站您將需要一支書寫工具。我們正在分發。我們將沿著蘇利雲街向東返回曉倫街,然後向南步行至位於菲比街33號的奧格登學校。
5. 33 Phoebe St: Ogden Junior Public School
第五站 | 奧格登初級學校
菲比街33號
黑色固連治的許多孩子都就讀於奧格登。這所學校建於1855年。它最著名的黑人學生之一就是林肯⋅亞歷山大。他是第一位黑人議員,還曾任安大略省省督。
1844年,埃格頓⋅瑞爾森被任命為教育局長。他在基督教原則和不列顛價值觀的基礎上設計了面向所有兒童的公立教育體系。但由於加拿大是仿照英國建立的。在那裡,白人的種族優越性被視作理所當然,種族隔離是所有機構的常態,包括學校。儘管種族歧視並不合法,但實際上從未停止。
瑞爾森是設計寄宿學校制度的關鍵人物。這一全國性的系統打亂了原住民兒童、他們的家庭、社區的生活,對連續幾代人都造成了創傷。
至於黑人兒童,阿默斯特堡的學校理事建議選民「承擔起阻止他們進入學校的責任」。在溫莎市這樣一個黑人佔總人口三分之一的地方,市教育局官員通過劃分校區的策略,確保黑人與白人兒童上不同的學校。
在漢密爾頓,由於黑人父母不斷施壓,公立學校終於結束了種族隔離。然而,黑人兒童卻被要求坐在指定區域。針對這些歧視性的做法,一些黑人社區創建了他們自己的學校,對所有兒童開放,無關膚色。
多倫多很特別。因為它是上加拿大為數不多的教育系統沒有種族隔離的地方。
20世紀中葉,加拿大的學校終於開始廢除種族隔離⋯⋯最後一所種族隔離的學校於1983年在新斯科舍省關閉。
讓我們為多倫多黑人父母的努力與貢獻祭酒。為了讓黑人兒童有學上,他們成了社會活動家。
**參與者祭酒,並大聲說「啊水」。**
寫下您的感恩與愛,感謝這些父母為創造一個公正的社會所做出的努力。
**參與者在人行步道寫下「謝謝」或感謝的話**
現在我們將向西步行至士巴丹拿道,左轉沿皇后街一直走到彼得街皇后街路口。
6. Peter St at Queen St: Peggy Pompadour
第六站 | 佩吉‧蓬巴杜
彼得街皇后街路口
如果您在1796年站在這裡朝北看,您將會看到彼得斯菲爾德農場。它有100英畝,一直延伸到布羅爾街。在農場,您可能會見到佩吉‧蓬巴杜、她的女兒米莉和艾米,或是她的兒子朱庇特。
佩吉和她的孩子們是彼得‧羅素的財產,他是上加拿大的行政長官,彼得斯菲爾德的主人。佩吉家唯一不屬於彼得的人是她的丈夫。1806年,當彼得在上加拿大公報刊登了一則廣告,出售佩吉和朱庇特時,她的丈夫什麼都做不了,因為奴隸制和奴隸主受法律保護。
對於上下加拿大的精英來說,奴役黑人與原住民是司空見慣的事情。所以殖民報紙刊登要將人像商品和服務一樣出售的廣告並沒有引起憤怒。但這並不意味著被奴役的人不會反抗。儘管很危險,有些人還是想辦法逃走了。根據報紙刊登的廣告,將他們逮回來的人可以獲得豐厚的獎勵。像許多被奴役的人一樣,佩吉的家人受到壓迫者的連續監視。為了控制他們,奴隸主以暴力威脅。朱庇特被關進監獄,佩吉也被迫服刑,這是對她維護自己權利的懲罰。
如果佩吉今天和我們站在一起,她會注意到奴隸主的名字無處不在……賈維斯街、麥吉爾大學、巴比角、布拉德利故居博物館……彼得街、羅素溪、羅素山大道等等。
在這個新世界,佩吉的壓迫者不再被給予命名街道的榮譽,不再是歷史書頌揚的對象。這條街也不再叫彼得街。
佩吉一家在反抗滅絕人性的奴隸制的過程中展現出非凡的勇氣。他們是不懈抵抗的自由鬥士,不是被判入獄的罪犯,也不是被出售的財產。我們要記住佩吉和她的家人,提醒自己,他們為我們的自由付出了代價。她是我們今天來到這裡的原因。
讓我們為佩吉·蓬巴杜祭酒。
**參與者祭酒,並大聲說「啊水」。**
讓我們舉起拳頭向佩吉的反抗致敬
**參與者舉起拳頭,或用自己的方式向佩吉·蓬巴杜致敬。**
7. Beverley St at Queen St W: The Entrepreneurs
第七站 | 企業家
比華利街皇后街路口
黑色固連治出現了不少企業家。就在我們站著的地方,安德森‧魯芬‧阿博特的姐夫菲利浦‧猶大曾經營一家高檔果蔬店。奧古斯塔博士的妻子瑪麗‧O‧奧古斯塔在阿德萊德街和約克街的交叉口有一家精緻的服裝店。
今天伊頓中心所在的地方,曾是約翰‧廷斯利建築事業的門店。
通過地下鐵路有驚無險逃到加拿大的桑頓和露西‧布萊克布恩開了這座城市的第一家出租車公司。他們用賺的錢買下了東面那棟樓,租給剛剛到達的逃亡者。
明克斯一家最初是以赫基默家奴隸的身份來到多倫多的。1840年代,他們的兩個兒子成為了富有的企業家。住在金斯敦的喬治和搬到多倫多的詹姆斯經營酒店和驛站馬車,他們還拿下了在兩城之間郵件運送的政府合同……
謝謝您與我們一起完成紀念先祖的漫步。
這是過去的故事,但卻關乎未來。
自由珍貴,需要時刻保護。
我們深知現在的自由來自過去的鬥爭。
我們沿著前人的足跡,走過他們踩出的道路。
讓我們為黑色固連治那些已經去到世界另一邊的人祭酒。
**參與者祭酒,並大聲說「啊水」。**
黑色固連治記憶永存。願這份記憶成為您內心的支撐。
**參與者咬一口他們帶來的水果。**
Tiếng Việt
Dạo Phố cùng Nghệ Sĩ Camille Turner và Nhóm Nghệ Sĩ Biểu Diễn The Outerregion
Dưới góc nhìn của một nhà du hành vượt thời gian, tác phẩm BlackGrange của Camille Turner khiến chúng ta suy nghĩ và tưởng tượng lại hiện tại của mình bằng các câu chuyện lịch sử từ những người di cư Châu Phi tại khu phố Grange trong thành phố Toronto.
Tác phẩm BlackGrange được biểu diễn lần đầu tiên vào ngày 3 tháng 8 năm 2018. Khán giả được trải nghiệm cùng các nghệ sĩ trên một chuyến dạo phố bằng thinh giác. BlackGrange hiện đang tồn tại dưới hình thức là một bản thu âm bằng tiếng Anh trên website của Camille Turner. http://camilleturner.com/project/blackgrange/
Trong sự kiện Chinatown Biennale lần này, nội dung của BlackGrange đã được phiên dịch sang tiếng Hoa và tiếng Việt. Để có trải nghiệm chân thực nhất như lần biểu diễn đầu tiên, chúng tôi khuyến khích các vị thính giả đến thăm bảy địa điểm trong phố Người Hoa và quanh khu phố Grange. Trong lần trình diễn đầu tiên, một vài đồ vật từ các nghệ sĩ và người tham gia được sử dụng làm vật tương tác trong hành trình của BlackGrange. Nếu như quý vị muốn mang chúng theo trên chuyến hành trình của mình, chúng tôi đính kèm ở đây danh sách của những món đồ đấy ở dưới đây.
Thủy – 啊水 – Ashe.
Bản đồ của các điểm dừng trên chuyến đi:
Đạo cụ cho hành trình:
- Một chai nước hoặc rượu mạnh.
- Hoa.
- Một viên phấn.
- Một quả trái cây.
1. University College: Anderson Ruffin Abbott
ĐIỂM DỪNG 1 | TU VIỆN ANDERSON RUFFIN
ĐẠI HỌC CAO ĐẲNG, 27 Vòng Xoay King’s College
Chúng tôi, người di cư Châu Phi, đã du hành xuyên ngân hà được hằng nghìn triệu năm rồi. Cho dù đi đến nơi nào, chúng tôi vẫn nhớ trái đất là nhà.
Chúng tôi đến mảnh đất này với mong muốn được trò chuyện với những người đã ở đây trước mình. Người chết mặc dù khuất bóng nhưng họ luôn luôn hiện diện.
Trước khi bắt đầu, chúng tôi muốn bày tỏ sự tôn kinh với vùng đất này và những con người ở đây. Chúng ta đang ở trên đất tổ của nhiều dân tộc dũng mãnh … người Huron-Wendat, người Petun, người Seneca, và người Mississauga của Tân Tín Nhiệm. Dưới danh nghĩa là khách, chúng tôi muốn bày tỏ sự biết ơn tới họ.
Người của chúng tôi có nguồn gốc từ châu Phi. Tổ mẫu của nhân loại.
Trong vòng bốn trăm năm, hàng triệu người của chúng tôi bị kéo ra khỏi bụng của mẹ minh, cướp đi từ gia đình, quê hương, và nhà minh. Bị buộc qua bên kia Đại Tây Dương.
Dưới gầm của những con tàu vận chuyển nô lệ, chúng tôi đã sóng sót qua rất nhiều sự ghê sợ không thể kể tới. Dưới sự bạo hành không ngưng nghỉ, chúng tôi bị bóc lọc để xây dựng gia tài cho những kẻ đã cướp chúng tôi từ quê hương của mình… cũng như cách mà họ cũng đã cướp chính mảnh đất này từ người bản địa ở đây. Khi chế độ nô lệ được bãi bỏ, chúng tôi không hề được đền bù cho nỗi đau của minh, nhưng những chủ nô lại được nhận bồi thường vì họ mất tài sản.
… Đã đến lúc họ phải trả giá. Công lý đã được thực hiện.
Chúng tôi đến từ một tương lai khi mà những tội ác đối với con cháu người Châu Phi đã được vạch trần và tương lai bị đánh cắp của họ đã được đền trả. Chúng tôi không chỉ tồn tại… chúng tôi trở nên thịnh vượng. Chúng tôi phát triển những nền văn hóa và cách sống mới ở trên trái đất và ở cả những ngôi sao khác.
Hãy ngâm mình trong ý nghĩ này.
Hãy trải nghiệm nó trong cơ thể của bạn…
Chúng tôi đến từ tương lai của bạn để dẫn dắt bạn trên chuyến hành trình tưởng niệm phố BlackGrange hôm nay. Chuyến đi này là một cách để chúng ta nhớ, yêu thương, và bày tỏ sự tôn kính với tổ tiên.
Những bức tường ở đây đã chứng kiến quá khứ và nó cũng sẽ được nhìn thấy tương lai.
Lắng nghe.
Lắng nghe kỹ vào.
Lắng nghe những tiếng vang từ quá khứ.
Lắng nghe những tiếng vọng từ tương lai.
Lắng nghe từ bên trong.
Lắng nghe từ phía trên.
Lắng nghe từ bên dưới.
Lắng nghe trên tần số của công lý.
Lắng nghe những con người sẽ mang lại sự đổi thay.
CHÚNG TA BẮT ĐẦU NÀO…
Wilson Ruffin Abbott và Ellen Abbott là doanh nhân tại Mobile, Alabama. Khi miền Nam nước Mỹ dưới chế độ Jim Crow ngày càng trở nên hung bạo, gia đình Abbotts, cũng như các gia đình da Đen khác, quyết định di chuyển về phía bắc. Khi Anh Quốc kết thúc hai thế kỷ của chính quyền nô lệ trên các thuộc địa của họ bao gồm cả Canada vào năm 1883, gia đình Abbotts quyết định chuyển về thành phố Toronto sống. Hai năm sau, họ chào đón một người con trai tên Anderson. Gia đình Abbotts sử dụng kỹ năng kinh doanh của mình để mua và cho thuê đất và nhà tại Toronto, Hamilton và Owen Sound. Họ trở nên rất giàu có. Điều đó có nghĩa là họ có thể gửi con mình vào những ngôi trường tốt nhất. Anderson làm nên lịch sử khi trở thành bác sĩ da đen Canada đầu tiên. Ông ta tốt nghiệp trường Y Học Toronto vào năm 1857.
Một trong những người bạn của Anderson và cũng là cố vấn của ông, bác sĩ Alexander Thomas Augusta. Alexander, sinh ra tại Virginia và cũng di cư tới đây. Ông ta cũng là người da đen đầu tiên tốt nghiệp khoa Y tại Canada (Upper Canada lúc bấy giờ.)
Cả hai ông hoạt động rất tích cực trong phong trào bãi nô. Khi nội chiến nước Mỹ xảy ra vào năm 1863, hai ông tham gia quân đội liên bang để giải phóng cho những người gốc Phi. Alexander trở thành trưởng sĩ quan của trung đoàn da màu của hạt Colombia, và Anderson trở thành phó sĩ quan.
Hai chàng bác sĩ trẻ ưa nhìn này đã có rất là nhiều kỷ niệm với nhau, như có một lần, họ trà trộn vào một buổi tiệc tại Nhà Trắng trong quân phục của mình.
Anderson trở lại Canada vào năm 1866. Ông ta tiếp tục sự nghiệp của mình với tư cách là một bác sĩ, nhân viên điều tra trưởng, ủy viên quản trị của trường học và nhà văn. Ông ta ủng hộ quyền học tập bình đẳng cho trẻ em da đen, và tiếp tục đấu tranh cho quyền lợi của người gốc Phi. Anderson Ruffin-Abbott mất vào năm 1913. Hãy yên nghỉ vẻ vang, bác sĩ Abbott. Chúng ta hãy nâng chén.
** Người tham gia có thể rót rượu lên đất, và nói lớn “ashe” **
Người Dẫn Chuyện
Bây giờ bạn sẽ nhận được một nhành hoa để mang tới địa điểm kế tiếp tại đường Beverly và Cecil. Chúng ta sẽ di chuyển dọc theo đường College tới đường Beverly, tiếp dục đi về hướng nam đến khi bạn thấy đường Huron. Rẽ phải và tiếp tục đi thẳng cho đến khi bạn thấy một tấm bảng. Trên đường đi, hãy nghĩ về những con người và vật được chôn dưới chân bạn.
2. 20 Cecil St: Donald Willard Moore
ĐIỂM DỪNG 2 | 20 ĐƯỜNG CECIL TẠI BEVERLY
DONALD WILLARD MOORE
Chúng ta đang đứng trước một bảng tưởng niệm cho Donald Willard Moore, một chiến sĩ dân chủ. Don Moore đến Canada từ Barbados vào năm 1912. Ông ta là chủ một tiệm may và giặt ủi nằm trên đường Spadina, chỉ ở phía tây nơi ta đang đứng. Rất nhiều người từ cộng đồng Caribbean hay đến tiệm của ông vào mỗi chủ Nhật sau khi đi lễ tại nhà thờ. Chi nhánh Toronto của Hội Đoàn Cải Thiện Người Da Đen (the United Negro Improvement Association) thành lập bởi Marcus Garvey từng có văn phòng tại tiệm của ông Don Moore trước khi họ dọn đi tới đường College. Chú Don, tên thân mật mọi người gọi ông, là chủ tịch Hiệp Hội Dân Đen. Mặc dù ông ấy có tính hiền hành và cách ăn nói nhẹ nhàng, ông ấy là một thủ lĩnh kiêng cường trong cuộc chiến vì một xã hội công bằng. Năm 1954, ông dẫn một phái đoàn lịch sử tới Ottawa để thuyết phục chính phủ Canada thay đổi chính sách chỉ cho người da trắng nhập cư.
Sự kiện này xảy ra một năm trước khi Rosa Parks từ chối nhường ghế cho một người đàn ông da trắng. Và tám năm sau khi Viola Desmond bị bắt, nhốt vào tù và phạt tiền vì vi phạm chính sách không hợp thức hóa về việc chia cách chủng tộc tại một rạp chiếu film ở Nova Scotia.
Nhờ ơn công sức của ông Moore và những nhà đấu tranh cộng đồng khác, nhiều y tá bắt đầu đến Canada từ khu vực Caribbean. Vào năm 1956, ông Moore giúp mua và cải tạo căn nhà 12 phòng ở trước chúng ta đây thành Trung Tâm Cộng Đồng Donavalon và chào đón mọi người từ cộng đồng người da đen.
Donald Willard Moore được phong tặng huân chương Canada, huân chương Ontario, huân chương kỷ niệm Hai Trăm Năm, Bằng khen từ thành phố Toronto và giải thưởng Harry Jerome. Ông mất vào năm 1994 thọ 102 tuổi.
Thượng lộ nhé, chú Donald. Chúng ta hãy nâng chén.
** Người tham gia có thể rót rượu lên đất **
Hãy để lại hoa cho Donald Moore.
** Người tham gia có thể để lại hoa tại chân của tấm bảng thông tin lịch sử **
Điểm dừng tiếp theo của chúng ta là nhà thờ Baptist Đầu Tiên tại số 101 đường Huron. Di chuyển về phía tây theo đường Cecil, sau đó đi về hướng nam dọc theo đường Huron. Nhà thờ sẽ nằm bên tay trái của bạn.
3. 101 Huron St: First Baptist Church
ĐIỂM DỪNG 3 | NHÀ THỜ BAPTIST ĐẦU TIÊN
101 đường Huron
Bạn có thể chưa bao giờ chú ý tới tòa nhà này. Nó nhìn bình thường như bao tòa nhà khác. Nhưng hãy nhìn kỹ hơn. Câu chuyện mà toàn nhà này nắm giữ có thể là bất cứ gì trừ bình thường.
Đã từng có một thời khi đa số hội thánh của nhà thời sống trong xóm này. Nhưng bây giờ, vào những ngày chủ Nhật họ lại đến đây từ những nơi khác xa hơn.
Nhà thờ Baptist Đầu Tiên được thành lập vào năm 1826 bởi 12 người. Họ đã mạo hiểm tính mạng của mình để trốn thoát lên phía bắc thông qua hệ thống Đường Sắt Ngầm (the Underground Railroad.) Bạn biết câu chuyện này. Canada, mảnh đất của tự dọ, v.v. Bạn có thể đã nghe câu chuyện này trong suốt cuộc đời của mình. Điều mà có thể bạn không biết đó là sau khi đến đây thông qua hệ thống Đường Sắt Ngầm, những người này lại đối mặt với những hoàn cảnh y như những gì mà họ đã để lại phía sau. Khi họ xin gia nhập vào các nhà thờ Canada, thay vì được chào đón, họ nhận lại câu trả lời rằng họ chỉ có thể gia nhập sau khi họ bồi thường cho chủ nô của họ.
… Họ không tin được vào điều này. Thay vì tham gia vào những nơi như vậy, họ quyết định tự tạo ra một nơi riêng cho mình.
Nhà thờ này nhắc nhở chúng ta ý nghĩa của việc được chào đón vào trong cộng đồng. Nhà thờ da đen là nền tảng của cộng đồng da đen. Chúng là những nơi an toàn, nơi mà các thành viên trong cộng đồng hợp lại để bàn về những thay đổi trong xã hội. Chúng ta hãy nâng chén để tôn vinh các cộng đồng mà có thể chăm sóc chính mình như thế này.
** Người tham gia có thể rót rượu lên đất, và nói lớn “ashe” **
Hãy nắm tay và cảm nhận tất cả tình yêu thương đã giúp tổ tiên chúng ta tồn tại qua những trở ngại mà họ đã gặp phải.
** Người tham gia có thể nắm tay nhau (nếu ở cùng nhà) và cuối đầu trong im lặng trong vòng một phút **
Điểm dừng tiếp theo là số 77 đường Sullivan, căn hộ của gia đình Baileys. Tiếp tục di chuyển về hướng nam dọc theo đường Huron. Rẽ phải vào đường Sullivan
4. 77 Sullivan St: Ruth Bailey
ĐIỂM DỪNG 4 | GIA ĐÌNH BAILEYS
77 đường Sullivan
Ruth Bailey ước mơ trở thành một y tá. Nhưng ước mơ của cô ấy bị cản trở bởi trường học và bệnh viện khi họ chỉ nhận đào tạo phụ nữ da trắng. Là một cô gái da đen, cô phải làm thế nào? Ruth không bỏ cuộc với giấc mơ của mình, và cả cộng đồng người da màu nữa. Họ đã gây sức ép với trường học, bệnh viện, và cả chính phủ để họ phải thay đổi điều luật của mình. Cuối cùng, vào giữa những năm 1940, bệnh viện Nhi Halifax tại Nova Scotia nhận hai học sinh da đen – Gwyneth Barton và Ruth Bailey. Ruth nắm lấy giấc mơ của mình. Cô ấy tốt nghiệp loại ưu tú và là tấm gương cho rất nhiều những y tá sinh da đen khác sau cô.
Còn một lý do nữa tại sao ngôi nhà này lại là một thành phần quan trọng của BlackGrange. Cha của Ruth, Joe Bailey, là một trong những thành viên sáng lập chi nhánh Toronto của Hội Đoàn Cải Thiện Người Da Đen (the United Negro Improvement Association) của Marcus Garvey. Garvey sinh ra tại Jamaica. Mục tiêu trong đời của ông là truyền cảm hứng, nâng đỡ, và đoàn kết người da đen trên toàn thế giới. Trong thời kỳ hoàng kim, UNIA có hơn tám triệu thành viên. Vào năm 1938, Hội Nghị Quốc Tế Lãnh Đạo Da Đen lần thứ 3 được tổ chức tại Toronto. Hãy tưởng tượng các lãnh đạo da đen đến từ khắp nên trên thế giới hội tụ về Black Grange. Marcus Garvey, một lãnh đạo ưu tú, đã đến thăm Joe Bailey ngay tại chính trong căn nhà này!
Chúng ta hãy nâng chén cho gia đình Baileys và cảm ơn họ đã giúp tạo nên con đường mà chúng ta đang bước lên.
** Người tham gia có thể rót rượu, và nói lớn “ashe” **
Bạn sẽ cần một vật gì đấy để viết tại điểm dừng tiếp theo. Chúng tôi đang phát chúng ra ngay lúc này. Chúng ta sẽ di chuyển trên đường Sullivan để trở lại đường Huron sau đó đi về hướng nam để đến trường Ogden tại số 33 đường Phoebe.
5. 33 Phoebe St: Ogden Junior Public School
ĐIỂM DỪNG 5 | TRƯỜNG TRUNG HỌC ODGEN
33 đường Phoebe
Rất nhiều trẻ em ờ BlacGrange đã học tại trường Ogden. Ngôi trường được xây dựng vào năm 1855. Một trong những học sinh da đen nổi tiếng nhất từng học tại rường chính là Lincoln Alexander, nghị sĩ da đen đầu tiên và nguyên trung úy thống đốc của tỉnh Ontario.
Egerton Ryerson được bổ nhiệm làm Giám Đốc Giáo Dục vào năm 1844. Ông ta là tác giả của hệ thống giáo dục miễn phí cho trẻ em dựa trên nguyên lý Cơ Đốc giáo và giá trị Anh quốc. Nhưng bởi vì các hệ thống chính trị tại thuộc địa Canada vận động theo nguyên tắc của Anh Quốc, nơi mà việc người da trắng được ưu tiên là một điều hiển nhiên, sự phân chia chủng tộc cũng là chuẩn mực trong các tổ chức tại Canada lúc bấy giờ… bao gồm cả trường học. Sự phân biệt dựa trên chủng tộc mặc dù là phạm pháp, nhưng nó vẫn được thực hiện hằng ngày.
Ryerson cũng là một trong những tác giả quan trọng của hệ thống trường nội trú, một hệ thống trải rộng toàn quốc được sử dụng với mục đích làm xáo trộn và phân chia tới nhiều thế hệ trẻ em, gia đình, và cộng đồng người bản xứ ở đây.
Ban quan trị trường học của thị trấn Amherstburg từng khuyến cáo với thành viên của mình về trẻ em da đen rằng các thành viên “ phải có trách nhiệm ngăn không cho bọn họ (trẻ em da đen) vào trường.” Các thành viên ban quản trị trường tại Windsor, một thành phố có một phần ba dân số là người da đen, đã cố tình phân bổ lại các khu vực hành chính với mục đích giữ trẻ em da trắng và da đen tách biệt ở các trường khác nhau.
Tại Hamilton, áp lực từ phụ huynh da đen đem lại sự thành công trong việc tái hợp chủng tộc lại trường công, mặc dù vậy trẻ em da đen vẫn bị tách riêng trong một số khu vực trong trường. Một vài cộng đồng da màu đã phản ứng với những hành động phân biệt đối xử này bằng cách tự mở trường cho chính họ. Những trường này chào đón mọi học sinh từ mọi sắc tộc.
Toronto là một nơi đặc biệt vì nó là một nơi hiếm hoi trong Upper Canada mà trường học không bị tách biệt.
Vào giữa thế kỷ thứ 20, các trường học Canada cuối cùng cũng bắt đầu bãi bỏ chế độ phân biệt. Ngôi trường cuối cùng của hệ thống này đóng cửa vào năm 1983 ở Nova Scotia.
Chúng ta hãy nâng chén để tưởng nhớ công sức của cộng đồng phụ huynh da đen Toronto. Họ đấu tranh để dành quyền cho con mình có thể đến trường.
** Người tham gia có thể rót rượu, và nói lớn “ashe”**
Sử dụng vật dụng viết của bạn và viết lại một vài dòng cảm ơn đến những phụ huynh đã sử dụng công sức của mình để tạo nên một xã hội công bằng.
** Người tham gia có thể viết lời cảm ơn trên vỉa hè **
Bây giờ chúng ta sẽ di chuyển về phía tây đến đường Spadina và rẽ trái và tiếp tục đi dọc theo đường Queen. Chúng ta sẽ dừng lại tại đường Peter và Queen.
6. Peter St at Queen St: Peggy Pompadour
ĐIỂM DỪNG SỐ 6 | PEGGY POMPADOUR
Đường Peter và Queen
Nếu như bạn nhìn về phía bắc tại địa điểm này vào năm 1796 bạn sẽ thấy một trang trại rộng 100 ắc-rơ được gọi là Petersfield trải dài đến tận đường Bloor. Bạn cũng sẽ thấy Peggy Pompadour, hai cô con gái của cô ấy Milly và Amy và cậu con trai Jupiter trên trang trại này.
Peggy và con của mình đều thuộc quyền sở hữu của Peter Russell, quản lý của Upper Canada, và điền chủ của Petersfield. Chồng của Peggy người duy nhất trong gia đình mà không thuộc sở hữu của Peter Russell. Vào năm 1806 khi Peter đặt một quảng cáo trong tờ báo Upper Canada Gazette nhằm rao bán Peggy và Jupiter, chồng cô ấy không thể làm được bất cứ gì bởi vì chủ nô được luật pháp thời ấy bảo vệ.
Trong những tầng lớp thượng lưu của Upper và Lower Canada thời đấy, việc bắt người da đen và bản xứ làm nô lệ là một điều bình thường. Xã hội dường như không có bất kỳ một sự bất bình nào khi những quảng cáo bán người được đăng xen kẽ giữa những vật dụng và dịch vụ trên các trang báo thuộc địa. Tuy nhiên cũng có vài sự phản khán đến từ những nô lệ. Bất chấp nguy hiểm, một vài người cũng đã kiếm cách trốn thoát. Các tờ báo đưa tin về phần thưởng nếu như ai đấy có thể bắt và trả những nô lệ đã trốn thoát này. Như rất nhiều người nô lệ khác, gia đình Peggy bị theo dõi thường xuyên bởi người quản lý. Họ bị đe dọa bằng bạo lực để quy phục sự quản lý của chủ nô. Jupiter từng bị nhốt vào tù, và Peggy cũng bị bắt bởi vì cô dám đứng lên đòi tự do cho mình.
Nếu như Peggy đứng cùng chúng ta hôm nay, cô ta cũng sẽ nhận thấy những con đường xung quanh đây đều mang tên của những chủ nô… đường Jarvis, đại học McGill, điểm Baby, nhà bảo tàng Bradley,… đường Peter, kênh Russell, đường Russell Hill, và nhiều nơi khác nữa.
Trong thế giới mới của chúng ta, những người đã bóc lột Peggy không còn được tưởng nhớ trên những tấm biển đường hay nhắc tới trong sử sách nữa. Con đường này không còn được gọi là đường Peter. Gia đình của Peggy, những người đã dũng cảm đứng lên đối diện sự vô nhân đạo của chế độ nô lệ, sẽ được vinh danh như những chiến sĩ hòa bình, thay vì như những tội phạm bị giam và tước hết tài sản. Tưởng nhớ Peggy và gia đình cô nhắc chúng ta rằng tự do của chúng ta không phải tự nhiên mà có được. Peggy chính là lý do chúng ta ở đây lúc này.
Chúng ta hãy nâng chén cho Peggy Pompadour
** Người tham gia có thể rót rượu, và nói lớn “ashe” **
Hãy giơ cao nắm tay của chúng ta để tưởng nhớ sự dũng mãnh của Peggy
** Người tham gia có thể giơ nắm tay của mình nên hoặc chào thành kính Peggy Pompadour bằng cách của riêng mình **
7. Beverley St at Queen St W: The Entrepreneurs
ĐIỂM DỪNG SỐ 7 | CÁC DOANH NHÂN
Đường Beverly và Queen
Trong BlackGrange có rất nhiều doan nhân. Anh rể của Anderson Ruffin Abbott là Philip Judah sở hữu một tiệm trái cây hoa quả khang trang ngay tại nơi bạn đang đứng. MO Augusta, phu nhân của bác sĩ Augusta, sở hữu một tiệm váy dạ tiệc tại đường Adelaide và York.
John Tinsley quản lý một công ty xây dựng tại nơi mà hiện nay chính là Eaton Centre.
Thornton và Lucie Blackburn, hai người từng trốn thoát thành công ngoạn mục qua hệ thống Đường Sắt Hầm, là người mở công ty taxi đầu tiên tại Toronto. Họ sử dụng sự thành đạt của mình để mua nhà tại khu Ward nằm tại phía đông của nơi này và cho những người trốn thoát thành công khác thuê.
Gia đình Minks tới Toronto dưới quyền sở hữu của gia đình Herkimers. Vào những năm 1840, hai người con trai của họ trở thành những doanh nhân thành đạt. George sống tại Kingston và James tại Toronto. Hai anh em họ sở hữu nhiều nhà nghỉ và xe ngựa, và trúng thầu hợp đồng từ chính phủ để đưa thư giữa hai thành phố.
Cảm ơn các bạn đã đi dạo cùng chúng tôi để tưởng nhớ các tổ tiên. Đây là một câu chuyện của quá khứ nhưng nó cũng là một câu chuyện của tương lai.
Sự tự do rất là quí giá và luôn cần được bảo vệ.
Chúng ta nợ những đấu tranh của quá khứ sự tự do của chúng ta.
Khi chúng ta bước trên những bước chân của những người đã đi trước.
Chúng ta hãy nâng chén cho những ai đến từ BlackGrange, những ai đã bước sang bên kia thế giới.
** Người tham gia có thể rót rượu, và nói lớn “ashe”**
Ký ức về BlackGrange sẽ sống mãi. Mong những ký ức này sẽ ở mãi bên bạn,
** Người tham gia có thể cắn một miếng nhỏ trái cây mà bạn đã mang theo**